tôi luôn sợ a ở rẻ buồn tuổi nhưng cuối cũng người buồn là tôi . tôi luôn ở giữa a và gd tôi . tôi bị áp lực đủ thứ kể a cũng vậy luôn tạo cho tôi sự mệt mỏi a là một người tốt biết lo gd biết thương vợ lo con nhưng tôi và a chưa từng có tiếng nói chung dù là tôi là người cầm tiền muốn mua gì muốn làm gì cũng đc a chưa từng có tiếng nói . đôi khi tôi suy nghĩ mình như thằng đàn ông vậy gì cũng mình mai có ăn hay nhịn đói a vô tư với tất cả dù ko có tính xấu nào . tôi mệt mỏi quá ước gì về lại cuộc sống cô đơn có lẻ sẽ tốt hơn .