Lúc bình thường thỉnh thoảng cũng thấy tủi thân. Nhưng đến lúc ốm đau mới càng thấm hơn. Lúc nào cũng 1 mình, cái gì cũng 1 mình. Thấy uất ức hay khó chịu cũng ko chia sẻ được với ai. Nói ra thì chỉ có những lời trách móc, nhẹ hơn thì họ nghe rồi để đó.
Bỗng 1 lúc nhìn lại, thấy mình khép mình, ít nói hơn hẳn. Vì với ng lạ thì họ ko thể hiểu mình, còn người vốn dĩ có thể hiểu thì lại ko muốn hiểu.
Hành trình làm mẹ vất vả, áp lực mà lại dài và cô đơn đến thế…