Cái tánh kỳ, cứ mỗi khi chuyện gì hơi vướng víu 1 xíu là thấy buồn bực khó chịu mãi đến khi qua chuyện mới thôi!
Làm mẹ 2 đứa con rồi, kiên nhẫn cũng học nhiều hơn, sân si cũng giảm nhiều hơn gần như chẳng màng thế sự nữa. Hơn thua chẳng tí nghĩa lý gì chỉ mong vừa đủ và được ở bên con nhiều hơn...
Công việc: già rồi, trên đếm xuống thì cũng ko bao nhiêu người lớn hơn mình cả về tuổi đời lẫn tuổi nghề, nên ko thể đứng yên mãi, mà nhích lên 1 chút thì tgian dành cho con giảm 1 chút x 2 (vì có 2 con)
Gia đình: có những mối qh khởi đầu là êm đềm tốt đẹp nhưng đến 1 ngày đẹp trời lại quay ngoắt 180 độ rồi gần như trở thành thông lệ của mối qh đó xưa giờ mn vẫn nghĩ.
Cuộc sống: ko muốn nói hay kể cùng ai những vui buồn vất vả của mình, bởi nói ra có khi ngta cho rằng mình kể lể. Riết rồi 1 vài câu để mở đầu cho 1 cuộc trò chuyện cũng lười suy nghĩ, mở từng ứng dụng mxh lên rồi lướt hết từng cái danh bạ rồi quyết định thoát ra....
Vậy đó, cứ như kẻ sống mòn chỉ muốn quanh quẩn bên 2 đứa trẻ con mà lánh xa thế giới ồn ào náo nhiệt của người lớn. Giờ đến cả tết cũng ko hào hứng hay mong đợi j, chẳng 1 ý tưởng hay ho j mà còn thấy quãi....
Cũng may là còn góc nhỏ này để mình thoải mái than thở và nói thật lòng mình mà ko sợ bị ngta “biết”!
Cảm ơn những ai đã đọc hết dòng tâm sự của mình! Đang lo có khi bị trầm cảm nhưng bt mình cũng hay tám tít trên trời dưới đất đủ chuyện, nói thì rất nhiều nên chắc ko sao đâu nhỉ!?